Bộ phim 18+ ‘9½ Weeks’ đã gây ra một cuộc tranh cãi dữ dội về mặt nội dung khi ra mắt, nhưng vẫn được đánh giá cao về tính nghệ thuật. Mặc dù đã ra mắt từ lâu, bộ phim này vẫn được nhắc đến như một trong những bộ phim 18+ gây tranh cãi bậc nhất trong lịch sử điện ảnh. Bộ phim đã vượt qua hàng loạt tác phẩm tên tuổi khác để được vinh danh là ‘bộ phim gợi cảm nhất thế giới’ trong một cuộc bình chọn của The Sun.

Tuy nhiên, đằng sau danh hiệu này là một quá trình sản xuất đầy căng thẳng, để lại hậu quả tâm lý kéo dài đối với nữ diễn viên chính Kim Basinger. Bộ phim đã khiến dư luận chấn động bởi những cảnh quay tình cảm có mức độ táo bạo vượt khỏi tiêu chuẩn thông thường của điện ảnh thời điểm đó. Mối quan hệ giữa Elizabeth (Kim Basinger) và John (Mickey Rourke) được thể hiện qua chuỗi tình tiết có yếu tố tâm lý phức tạp, trong đó nhiều cảnh giường chiếu mang tính kiểm soát, chi phối, và đặt nhân vật nữ vào thế bị động.

Các phân đoạn thân mật trong phim được dàn dựng một cách đầy dụng ý, thể hiện sự mất cân bằng quyền lực trong mối quan hệ. Một số cảnh còn khai thác những tình huống không thông thường, góp phần khắc họa trạng thái tâm lý rối loạn của các nhân vật. Vì mức độ nhạy cảm cao, bộ phim ban đầu bị MPAA – tổ chức kiểm duyệt phim ảnh tại Mỹ gán nhãn X (tương đương với mức cấm chiếu rộng rãi).

Để có thể phát hành chính thức tại rạp, đạo diễn Adrian Lyne đã phải cắt khoảng 3 đến 6 phút, tùy theo yêu cầu của từng thị trường quốc tế. Dù bị cắt gọt, bản phim ra rạp vẫn giữ lại phần lớn các tình tiết gây tranh luận, khiến tác phẩm vừa được đánh giá là tiên phong, vừa bị chỉ trích là vượt quá giới hạn chấp nhận của nghệ thuật đương đại.
Nữ diễn viên chính Kim Basinger đã nhiều lần chia sẻ về cảm giác tổn thương và áp lực mà cô phải đối diện trong quá trình quay phim. Cô nói thẳng: ‘Sau khi quay xong bộ phim đó, tôi không muốn gặp lại bất kỳ ai từng làm việc trên phim trường.’ Đạo diễn Adrian Lyne đã áp dụng phương pháp làm việc thiên về yếu tố tâm lý: cố tình tạo ra sự xa cách giữa hai diễn viên chính, hạn chế họ tiếp xúc ngoài đời để giữ nguyên cảm xúc căng thẳng khi lên hình.
Mặc dù gây tranh cãi dữ dội về mặt nội dung, bộ phim vẫn được một bộ phận giới chuyên môn đánh giá cao về tính nghệ thuật. Đạo diễn Adrian Lyne đã sử dụng ánh sáng, âm nhạc jazz và nhịp phim chậm rãi để tạo ra một không gian mang tính mơ hồ, nơi ranh giới giữa ham muốn, tình yêu và kiểm soát trở nên mờ nhạt.
Với nhiều nhà phê bình, bộ phim không đơn thuần là một sản phẩm giải trí gợi cảm mà còn là phép ẩn dụ về những mối quan hệ lệch lạc, nơi sự chi phối về cảm xúc có thể khiến con người đánh mất bản thân.